Ôi! Ngày xưa ấy đã xa rồi!
Chỉ còn kỉ niệm ở trong tôi
Tóc mẹ giờ đây phơ phơ bạc
Chiều bên ngõ vắng, ngóng xa xôi...
Hôm nay, tròn 1 năm Mẹ tôi rời cõi tạm, về với ông bà tổ tiên.
Ngày giỗ đầu của Mẹ, lẽ ra tôi phải có mặt ở quê nhà, cùng Cha và các em thắp nén nhang trên bàn thờ Mẹ hay trước mộ phần của người. Vậy mà…
Đau đớn thay, vì con corona khốn kiếp đang bủa vây tứ bề, anh em chúng tôi thêm một lần bất hiếu, ngày giỗ Mẹ chỉ còn biết thắp nén nhang bái vọng anh linh người.
Năm ngoái, trước lúc Mẹ tôi mất 1 ngày, Buôn Ma Thuột cũng giãn cách xã hội theo chỉ thị 15, chúng tôi không thể về chịu tang Mẹ. Và nếu có về được thì cũng sẽ mang nỗi sợ hãi cho anh em, bà con; sẽ ảnh hưởng đến việc tang lễ. Thôi đành nuốt nỗi đau nhói tận tâm can, chịu tang Mẹ qua sóng mạng, bằng lời cầu nguyện cho hương linh người nhẹ nhàng, thanh thản đi vào cõi vĩnh hằng.
Hôm nay… Mẹ ơi, tim con đau. Nỗi lo từ mấy tháng trước nay đã thành hiện thực. Vinh rồi Buôn Ma Thuột lại giãn cách, đại dịch rình rập đầy hiểm nguy. Ngày giỗ Mẹ con cháu chẳng thể về dù Mẹ - Bà – Cố có đến 7 đứa con và mấy chục cháu chắt. Thương Cha già đã ngoài 90, lâu lâu lại gọi điện cho con cháu, dặn giỗ Mẹ sắp tới nhớ về nghe con, nghe con. Dạ, Cha nhớ giữ gìn sức khỏe, cháu con sẽ về.
Tôi căm đến tận xương tủy con vi rút Vũ Hán – vi rút Tàu. Nó ngăn mặt cắt lòng, khiến hàng triệu người đau đớn, hàng bao gia đình ly tán, xót xa.
Mẹ ơi! Cúi xin người tha thứ cho chúng con vì chữ hiếu chưa tròn.
24-7-2021
(Nhằm ngày 15-6 năm Tân Sửu) Nguyễn Duy Xuân