Mỗi lần về quê, tôi lại chạy bộ ra bến đò Vạn Rú, ngắm nhìn trời nước sông Lam, lòng bồi hồi với những kỷ niệm đẹp của một thời con trẻ.
Từ nhà tôi ra sông Lam phải vượt qua bãi sông rộng chừng 1 ki lô mét. Bãi sông ấy lại chia đôi bởi địa giới hai xã Nam Lâm (tên xã hồi tóc còn để chỏm, khi chưa nhập với Nam Quang, Nam Mỹ thành Xuân Lâm ngày nay) và Nam Đông bên kia sông. Cái lằn ranh vô hình ấy là rào cản khiến tôi ít có dịp tiếp xúc với sông quê. Nhưng có lẽ vì thế mà mỗi lần đến với nó đều để lại ấn tượng không phai mờ trong tâm trí mình.
Đó là vài lần đi cắt cỏ tận bờ sông giữa nắng hè cháy da trong tiếng gầm rú của máy bay Mỹ.
Đặc biệt là lần theo chúng bạn qua đò Vạn Rú đi thi học sinh giỏi năm lớp Bốn tại Nam Phúc. Lần đầu tiên tôi được đi đò. Tâm trạng sợ sệt, âu lo choáng ngợp trong lòng cậu bé mới hơn mười tuổi khi con đò nhỏ bé chòng chành rời bến ra giữa dòng sông mênh mông. Chỉ đến khi đặt chân lên bờ, cảm thấy chắc chắn rồi thì tôi mới hết sợ.
Mỗi lần về quê, tôi lại chạy bộ ra bến đò Vạn Rú, ngắm nhìn trời nước sông Lam, lòng bồi hồi với những kỷ niệm đẹp của một thời con trẻ.