Lão Lậu

Thứ sáu - 10/12/2021 19:21
Bây giờ thì lão đã ngấm cái giá phải trả của sự tự do mà lão giành được. Chốn quan trường thì hết đất dụng võ. Cái thân xác vốn khiêm tốn về độ dài và chiều rộng, đã thế lâu nay lại thiếu bàn tay phụ nữ chăm chút nên càng sọp hẳn đi. Cái khuôn mặt choắt lại chỉ còn rặt những nếp nhăn ngang dọc.

Bây giờ thì lão đã được tự do. Lão ví việc này như một cuộc cách mạng giải phóng mà kẻ nô lệ thoát khỏi vòng cương tỏa, ách kìm kẹp của đàn bà là lão.

Lấy vợ từ năm hai mươi lăm tuổi. Gần ba mươi năm chung sống hòa bình, và đã lên chức ông nội. Vậy mà…

Ngày còn trẻ, lão chưa cảm nhận được cái thân phận nô lệ của thằng đàn ông. Thực ra chưa có thì đúng hơn, bởi thị, vợ lão là một cô gái dễ thương, biết chiều chồng, chăm lo con cái. Phụ nữ, bản mệnh sinh ra ai mà chẳng thế. Tất cả chỉ tại cái hoàn cảnh quái ác đôi khi biến họ thành kẻ điêu toa, dữ dằn như sư tử Hà Đông.

Mọi chuyện bắt đầu từ mùa thu năm một ngàn chín trăm chín mươi mấy. Lậu đang từ một thằng khố rách áo ôm, bỗng dưng như kẻ trúng số, len được chân vào chốn quan trường, tuy chỉ  giữ một cái chức rất chi là khiêm tốn: Tổ trưởng, quản lí ba con người, cũng là bạn bè trang lứa với lão cả. Cái chức bé tí ấy bây giờ có muốn người ta cũng phải ra sức thi chạy, còn lúc ấy với lão thì nó được trao như một món quà chỉ vì sếp thấy lão có vẻ ngoan hiền, dễ bảo. Người ta nói sinh ra gặp thời là thế.

Vậy là viên gạch lát đường đã được đặt. Từ đó, lão học thêm được nhiều ngón nghề của các bậc đàn anh để rồi đường quan lộ cứ thăng tiến như diều gặp gió. Trò đời, khi chức càng to thì sự ăn chơi cũng lớn dần theo cho tương xứng. Nếu anh không chấp nhận cái vòng xoáy ấy thì sẽ bị văng khỏi cuộc chơi ngay. Chốn quan trường muôn thuở là thế. Lúc đầu Lậu còn e ngại cho phải phép con nhà gia giáo, nhưng đã là con người, lại là thằng đàn ông thì làm sao mà tránh được mọi cám dỗ? Từ ngàn xưa các bậc tiền bối đã đúc kết rồi, chẳng kẻ nào chống cự nổi ma lực của ba thứ quyền-tiền-tình! Cái trước là tiền đề cho cái sau.

Cuộc đời Lậu cứ thế, lật hết trang này sang trang khác. Những cuộc ăn nhậu, giao hoan thâu đêm suốt sáng. Ban đầu lão còn dối vợ là bận họp cơ quan, bận tiếp khách, bận gặp đối tác. Ôi đủ kiểu lí do khiến con vợ hiền suốt ngày chỉ biết từ nhà ra chợ và ngược lại, không tin cũng phải tin.

Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày rồi cũng tòi ra. Miệng thế không ai bịt nổi. Đấy là cái kênh thông tin duy nhất trên đời này không chịu sự chỉ đạo của ai cả. Và người vợ nào dù có đoan trang đến mấy cũng chẳng mảy may cảm thấy vinh dự khi anh chồng mèo mỡ, cho dù anh ta to như núi ngoài thiên hạ. Tuy thế, vợ lão không muốn làm toáng lên. Thị đành ngậm bồ hòn làm ngọt trước con mắt xoi mói của những kẻ rỗi hơi, suốt ngày chỉ biết buôn dưa lê. Thị có cách của thị. Từ đó, mỗi lần trở về sau các cuộc vui bất tận, cái tổ ấm từng có lúc lão lấy làm hãnh diện trước bọn đàn em thì nay bỗng trở thành địa ngục trần gian. Ban đầu lão còn cố chịu đựng, đôi khi cũng thử vận dụng quyền uy công sở nhưng xem ra chẳng nhằm nhò gì. Cái câu “Bụt chùa nhà không thiêng” quả đúng với lão trong hoàn cảnh ấy. Chưa phải to tát gì nhưng dẫu sao lão cũng đứng trên đầu thiên hạ hàng trăm đứa, bổng lộc không được là sông là biển như các bậc bề trên nhưng cũng là con suối róc rách, đủ cho bầu đoàn thê tử nhà lão sống trọn đời. Thế mà thị dám…Tức quá! Tức quá! Tức chết đi mất! Những lúc đó lão bỗng thấy ghen tị với thằng Chí Phèo của cụ Nam Cao. Hắn ta thế mà sướng. Trên đời chẳng biết sợ ai. Giá mà được như hắn, đập đầu, rạch mặt… Nhưng rồi lão nghĩ lại. Để làm gì cơ chứ. Lão chứ có phải Chí Phèo đâu?

Thế là Lậu quyết, giống như lúc đứng trước cuộc họp hàng tổng, lão chém tay, trừng mắt, dằn tiếng trước khi thực thi uy quyền của kẻ cầm quyền.

Cuộc chia tay không hẹn trước. Lão khăn áo ra đi vênh lên đắc thắng như anh hùng nơi chiến trận. Căn phòng làm việc của lão ở cơ quan được bọn tay chân cơi nới, ngăn che biến thành biệt thự mi ni của sếp. Bây giờ thì lão được hoàn toàn tự do. Tự do ăn nhậu, tự do ngủ, tự do làm những cái việc mà mình thích. Để nâng cao giá trị của sự tự do ấy, lão còn cho cả tay bảo vệ nghỉ trực đêm dài dài.

Đó có lẽ là những khoảnh khắc thú vị nhất của thằng đàn ông như lão khi mà cuộc đời đã bước sang nửa dốc bên kia. Lão nghĩ thế. Nhưng rồi đến một hôm, lão tỉnh ngộ khi bị loại ngay vòng đầu cuộc đua vào ghế nóng của ngành dù lão có súng to, đạn khủng như thiên hạ vẫn đồn đại. Thất bại này đã được báo trước, khi cụ Chánh mắng sa sả vào mặt lão. Nào là đồ ngu, nào là óc bã đậu, tính toán không quá một gang thì làm nên trò trống gì? Tau nói cho mi biết, mi mà bỏ vợ thì mi chết. Cái nghề của mi thì làm sao mà nói cho thiên hạ nó nghe. Bọn chúng chỉ chăm chắm tìm cách nắm lấy gót chân asin của đối thủ để mà hạ gục. Mi sao không mở mắt ra mà nhìn chúng nó. Khối thằng bồ nhí cả chục, gieo giống khắp thiên hạ mà vợ đâu dám bỏ. Các mụ ấy không phải không biết nhục nhưng mà cục nhục không to bằng cục tiền do thằng chồng mang về. Cho nên gia đình vẫn hạnh phúc, sáng danh văn hóa cấp phường, còn thằng chồng thì cứ thế, vênh vang thăng tiến. Mày… chưa khôn lên con ạ!

Lão nghe mà nóng cả mặt nhưng đành phải ngậm tăm vì cụ Chánh nói có bao giờ sai. Chúng nó đây chẳng phải ai xa lạ, cả cụ nữa đấy thôi!

Bây giờ thì lão đã ngấm cái giá phải trả của sự tự do mà lão giành được. Chốn quan trường thì hết đất dụng võ. Cái thân xác vốn khiêm tốn về độ dài và chiều rộng, đã thế lâu nay lại thiếu bàn tay phụ nữ chăm chút nên càng sọp hẳn đi. Cái khuôn mặt choắt lại chỉ còn rặt những nếp nhăn ngang dọc.

Bu quanh lão vẫn còn đấy những ả mắt xanh, móng đỏ. Nhưng chúng chỉ bám khi cái ví còn nặng chứ hình hài của lão như thế thì mần ăn nỗi gì. Chao ôi, những con đĩ. Thế mà các ả dám cười vào mặt lão. Có đứa còn bảo, đấy là thương hại anh hai, chứ em mà riết một cái thì…còn đâu mỏ nữa mà đào? Rồi ả ta cười thé lên. Ghét thật.

Ô, thế thái nhân tình! Những lúc ngồi một mình trong căn phòng trống trải, lạnh ngắt, lão mới cảm thấy cái đáng sợ của sự cô đơn. Bao nhiêu năm nay, lão bươn chải, giành giật, đấu đá, thu vén để rồi nhận lấy kết cục thế này ư? Cái con vợ thì không nói làm gì chứ mấy đứa con, từ ngày bố ra ở riêng, chúng chẳng thèm vác mặt đến. Mà trách chi chúng nó nhỉ, chính lão cũng không biết chúng sống chết ra làm sao cơ mà.

Tự nhiên lão thấy rùng mình. Rồi chẳng hiểu sao, lão với tay lấy cái thước nhựa, đập bẹt xuống mặt kính một cái, ngả người ra sau ghế bành, đạp chân vào cạnh bàn khiến cho cái ghế quay ngoắt, miệng rin rít: Mẹ kiếp!

Tháng Giêng năm Nhâm Thìn (25-2-2012)

Nguyễn Duy Xuân

Tổng số điểm của bài viết là: 10 trong 2 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 2 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Theo dòng sự kiện

Xem tiếp...

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

CM tháng 8 và QK 2/9
79 NĂM CÁCH MẠNG THÁNG 8
& QUỐC KHÁNH 2/9
Luong truy cap
50 năm Di chúc
“Việc gì lợi cho dân ta phải hết sức làm
Việc gì hại đến dân ta phải hết sức tránh”
TỔ QUỐC TRÊN HẾT
LƯỢT TRUY CẬP TỪ 23-12-2016
  • Đang truy cập176
  • Máy chủ tìm kiếm6
  • Khách viếng thăm170
  • Hôm nay32,164
  • Tháng hiện tại422,631
  • Tổng lượt truy cập59,320,284
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây