Mẹ biết không?
Giờ này con không ngủ,
Trong lòng đầy dông tố,
Bởi quê hương con quỷ bão lại mò về!
Ôi quê nghèo xứ Nghệ miền Trung,
Đất đã cỗi cằn còn gió Lào đốt nóng,
Cái rét mùa đông thịt da lạnh cóng,
Cơn nắng hè như nấu như nung.
“Bão đổ bộ miền Trung,
Nghệ An là tâm bão!”
Dồn dập tin cảnh báo,
Tất cả phải sẵn sàng ngăn thảm hoạ cuồng phong!
Lúa chin rồi có gặt kịp không?
Biết lấy gì che cho nương ngô, bãi mía?
Miệt mài tháng năm mưa nguồn chớp bể,
Bão tràn qua chỉ còn nước trắng đồng!
Trường của em còn học được không?
Hay vì thất tình chàng Thuỷ Tinh giận dữ,
Mỗi năm về trút hờn ghen vô cớ,
Để em thơ cũng chịu trận cuồng phong!
Có nơi nào như quê mẹ ta không?
Chưa năm nào lặng yên bão tố,
Hạt lúa, củ khoai kết tinh từ gian khó,
Nuôi dưỡng lòng người xứ Nghệ kiên trung.
Mẹ ơi!
Đêm Cao nguyên giờ này bình yên,
Nhưng lòng con cồn cào cuộn sóng,
Thương quê nhà thiết tha cháy bỏng
Mong bão qua rồi nắng ấm bình minh.
Đất nước mình qua bao cuộc trường chinh,
Chống thiên tai hay đuổi quân cướp nước,
Luôn vì nhau nặng tình sau trước,
Lại về bên xứ Nghệ chia sớt nỗi đau chung./.
Krông Năng, đêm trước cơn bão số 10, 14-9/2017
An Nguyên