Nhà thơ Lê Kim Thượng tên thật là Lê Ngọc Sinh, sinh năm 1953. Quê quán: Diên Lạc - Diên Khánh- Khánh Hòa. Ông vốn là nhà giáo, hiện cư trú tại Ninh Hiệp - Ninh Hòa - Khánh Hòa.
Tác phẩm đã xuất bản:
- Mưa Diên Khánh I ( năm 1973 )
- Mưa Diên Khánh II ( năm 1974 )
Giải thưởng : “ Tác phẩm hay nhất - Năm 2018 ”Văn học Nghệ thuật Đồng bằng Sông Cửu Long
Nguyenduyxuan.net trân trọng giới thiệu chùm thơ của nhà thơ Lê Kim Thượng:
BỤI TRẮNG
Rồi có ra sao thì ra
Em về xôn xao xe ngựa
Phất phơ tà áo tiểu thơ
( Rơi giữa hồn ta bóng lạ ! )
Rồi có ra sao thì ra
Bóng núi vàng mơ vạt nắng
Tình duyên mong manh bụi trắng
( Ơi em, nụ cười kiêu sa ! )
Rồi có ra sao thì ra
Chung rượu giao hoan ân ái
Thương nhau đêm trầm phố ngải
( Chợt thấy đời lầm xa hoa ! )
Rồi có ra sao thì ra
Giận nhau mùa thu không gặp
Mùa đông cạn chén quan hà
( Em ơi, sầu ta đã tắt ! )
Rồi có ra sao thì ra
Thương ta nửa đời dâu bể
Bóng người khuất nẻo mờ xa
( Thì ra đời ta đã xế ! )
Rồi có ra sao thì ra
Người vẫn tìm nhau mê mãi
Hạnh phúc xa mờ, xa ngái
( Ta đã làm chi đời ta ! )
ĐẤT - TRÍCH
Ngày đáo xứ em buồn dễ sợ
Nơi đây mù mịt khói quan biên
Chiều say chợt nhớ về phố chợ
Thương ta đời oằn gánh oan khiên
Rừng dựng chân mây rừng u tịch
Đường xa hiu hắt bóng nhạn về
Thời mạt dấn thân lầm Đất - Trích
Thương quê nhà lạc nẻo sơn khê
Lâu nay xuôi ngược dòng định mạng
Mõi vó trăm năm bước thẫn thờ
Núi chắn, rừng ngăn, chiều lãng đãng
Thở một tiếng dài động căn cơ
Lâu riết đâm khùng như trái đất
Cũng vu vơ hết sáng lại chiều
Hát quẩn quanh bài ca tàn tật
Lòng nhớ nhà quyện khói hắt hiu
Buông thân rớt xuống đời khinh bạc
Tráng sĩ buồn thiu một chỗ nằm
Lâu năm sầu dấy lên bát ngát
Về đâu, về đâu, cuộc trăm năm ?
Rượu uống, đôi khi cuồng bất tử
Túm áo người xưa đòi ấn Công - Hầu
Không lẽ suốt đời làm lê thứ ?
Nhớ kiếp xưa, đội mảo mang râu
Thương ta trọn một đời mây nổi
Theo bóng Quan trường lắm gian nan
Bây giờ người trốc trơ già cỗi
Vỗ bụng mình... thấm ý cười khan !
CHINH NHÂN
Người về, ngồi chiếc đò ngang
Qua sông thả hết gian nan, phiêu bồng
Chiều nghiêng đổ nắng qua sông
Ánh vàng lấp loáng, mênh mông sóng triều
Người về tìm chút hương yêu
Bên bờ sông cũ, nắng chiều nhẹ buông
Nước xuôi, nước có nhớ nguồn
Trôi theo dòng nước nụ buồn lặng trôi...
Chiều hoang loang tím lên đồi
Trăng đêm khẽ đến, mây trời về đâu?
Chùa quê trầm mặc đêm thâu
Trăng lồng bóng Hạc, Long chầu... tịch liêu
Hương trầm Bái Điện phiêu phiêu
Chung Lầu thả tiếng tiêu diêu bềnh bồng...
Bếp nghèo sưởi ấm đêm Đông
Nửa khuya gió Bấc lạnh lòng nhớ nhung
Gió lùa mái lá rung rung
Đèn chong hiu hắt, mông lung vô thường
Ấm nồng vách đất ủ hương
Cửa Sài trăng xế, thân thương gió luồng...
***
Túi thơ, bầu rượu, tình suông
Niềm vui đi mất, nỗi buồn nặng ôm
Thềm rêu khô ngọn gió Nồm
Tay nâng ly rượu chiều hôm nhớ nhà
Chợt nghe tiếng Ếch đồng xa
Võng đưa kẽo kẹt... tiếng ca điệu hò
Nhìn mưa nhớ một cánh Cò
Sông gầy nước đục, bến đò người thân...
Quê nhà đợi bóng Chinh Nhân
Trăng xa tê tái, bến gần chờ anh
Chờ cho nón đội tơi vành
Cau già hóa lão, Trầu xanh héo rồi
Chờ cho tới kiếp Luân Hồi
Đời thôi ghềnh thác, sóng dồi gian truân
Nỗi lòng xa xứ bâng khuâng
Đôi vai gánh nặng trầm luân cuộc đời
Bao năm... vật đổi, sao dời
Giữ lòng chung thủy, vẫn Người - Rạ - Rơm
Dù cho nặng nợ áo cơm
Giữ cho “Nghèo sạch... Rách thơm...” trọn đời...